Thứ Ba, 13 tháng 10, 2015

CÓ THỂ LÀ ĐỊNH MỆNH

Cô gặp anh trong chuyến xe đường dài Bắc Nam.
Ngày trở về thăm gia đình của cô sau mấy năm làm ăn xa nhà. Còn với anh thì đó là chuyến công tác ngắn ngày trên mảnh đất Sài Gòn mến yêu.
Sau mấy mươi tiếng ngồi kề nhau nhưng cũng chỉ đủ biết tên nhau mà thôi.




Lặng lẽ với ánh mắt mệt mỏi cô vẫn cứ nhìn xa xăm phía ngoài khung cửa sổ. Ngược lại thì anh với giọng nói ríu rít của một người con xứ Bắc. Nhưng đôi lúc vẫn thoáng hiện những nét ưu tư trên khuôn mặt.
Rồi xe đã về tới bến. Họ chào nhau một tiếng, rồi như ai nấy đi về phía con đường đã chờ đợi họ.
Nói tiếng đi làm ăn xa nhưng có lẽ đúng hơn là một cuộc trốn chạy.
Ngày lớn lên cô đã yêu một anh chàng cùng lớp. Do tuổi trẻ bồng bột, nông nổi và cô đã có thai. Nhưng người yêu cô thì không muốn cưới sớm. Bởi việc học còn chưa xong. Rồi thì gia đình cũng lời nặng lời nhẹ răn dạy khuyên bảo đủ điều. Cô cắn răng chịu đựng bởi sự ngu dại của mình.
Rồi một đêm cô lặng lẽ rời xa gia đình. Xa anh và mảnh đất Sài Gòn hoa lệ. Để lưu lạc ở một góc trời xa xôi quạnh quẽ.

***

Ba mẹ đã đứng đợi cô từ đầu ngõ. Ánh mắt hờn giận của Ba vẫn còn đó. Mẹ thì đã ôm cô vào lòng và khóc nức nở.
- Xin lỗi Ba mẹ, con sai ... con đã rất sai.
Cô khóc òa lên, mẹ đã lau nước mắt cho cô.
- Nín nào con gái, đã lớn rồi còn gì.
Ba thúc giục hai mẹ con vào nhà.

***

Sau một tuần to nhỏ tâm sự về cuộc sống cùng Ba mẹ . Cô lại lên đường trong nước mắt giàn giụa yêu thương. Hẹn một ngày không xa cô sẽ trở về mãi mãi bên gia đình.

***

Ra đến Hà Nội vẫn còn vài ngày nghỉ phép. Sáng se se lạnh , cô rảo bước trên đường rồi bỗng dưng ghé vào một quán cà phê gần đấy.
Gọi một ly cà phê đen. Đây là lần đầu tiên cô uống cà phê sau những năm lưu lạc đến xứ sở này.
Mông lung cô nhìn về phía bàn bên cạnh. Bất giác có một ánh mắt như đỗi thân quen, nhưng cũng xa lạ nhìn cô. Và cô đã gượng cười để đáp lại lời chào từ phía ấy.
Anh tiến lại gần bàn cô và bảo: Mình có duyên quá em nhỉ?. Bấy giờ cô mới sực nhớ ra anh. Là người trên chuyến xe hôm bữa.
Gặp nhau một lần thì gọi là tình cờ. Lần thứ hai có lẽ đã là cái duyên.
Rồi những lần gặp sau đó đã dần hé lộ cuộc đời của nhau.
Anh là con trai duy nhất trong một gia đình khá giả. Nhưng vì bảo vệ tình yêu mà phải dọn ra ở riêng.
Cuộc đời có nhiều ngã rẽ bất ngờ. Đâu phải ai yêu và bảo vệ tình yêu hết mình thì sẽ được đáp lại. Hạnh phúc luôn cợt đùa trên mỗi một con người. Và anh ôm đắng cay với cuộc tình ấy ròng rã gần chục năm trời.
Chiều nay anh đã đón cô sau giờ làm việc. Họ không phải là người yêu, chỉ đơn giản là tìm thấy được sự cảm thông từ đối phương.
Lần đầu tiên anh được đến nhà của cô. Chỉ là một căn phòng trọ bé nhỏ. Đồ đạc không nhiều. Có tấm màn kéo ngang, có lẽ đó là giường ngủ.
- Anh ngồi đi, nhà chật chội mong anh thông cảm.
- Nụ cười hiền từ phía anh, mà đôi lần cô rất sợ. Cô sợ một ngày cô có tình cảm với anh. Anh cũng biết điều đó. Và chính anh cũng vậy. Hai ánh mắt như thấu hiểu cho nhau.
Anh lúng túng và hỏi một câu bất chợt : Em bảo khi ra đi em mang thai, mà đứa bé đâu em?
Nước mắt ứa trào ra , cô đã rất cố gắng để trả lời anh: Đứa bé xấu số đã mất từ trong bụng khi mới được vài ba tháng tuổi.
- Ba đứa bé giờ thế nào? Chuyến về vừa rồi em có gặp không?
Anh ấy cũng có gặp và xin lỗi. Muốn bù đắp lại cho em. Nhưng em hận, rất hận anh ạ.
Cầm lấy tay cô anh an ủi: Mọi chuyện đã qua rồi. Như là chưa có cái duyên với nhau. Em phải mạnh mẽ vì ở một nơi nào đó con vẫn dõi theo em. Em phải sống vui, sống cho con nữa.
Rồi họ nấu và cùng nhau ăn, có lẽ như ai cũng tránh né , không dám nhắc về quá khứ.
Anh và cô gặp nhau sau những ngày công việc mệt mỏi. Họ san sẻ như một đôi tri kỷ. Có một chút yêu thương, một chút nhớ nhung. Nhưng chẳng ai dám bước tới. Bởi rất sợ sẽ làm đối phương thêm lần nào tổn thương.
Rồi một ngày anh đến nhà cô với một tâm trạng khác lạ. Linh cảm người đàn bà cô biết đã có chuyện. Rồi anh cũng nói : Gia đình muốn anh đi coi mắt. Con gái của một ông giám đốc, là đối tác của Ba anh. Và cũng sẽ có lợi cho công việc của anh sau này.

Bữa cơm hôm ấy nghẹn đắng với cô. Cô đã cố gắng cười đùa như không có chuyện gì. Nhưng trong tim nghe chừng nhói đau. Có lẽ cô đã quen với sự hiện diện của anh. Có lẽ cô đã yêu anh thật rồi.
Còn anh cũng một nét ưu phiền nặng trĩu.
Sau hôm ấy cô đã quyết định thầm lặng chuyển đi một nơi khác. Nhưng trong thâm tâm vẫn cầu mong cho anh tìm thấy cô thêm một lần nữa.
Gặp gỡ một lần thì gọi là tình cờ.
Gặp lần thứ hai thì đã là cái duyên.
Và lần thứ ba thì sẽ là định mệnh.

Anna

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*

 





CHUYÊN MỤC

 



Thơ

Xem tất cả Thơ

Nhật Ký

Xem tất cả Nhật Ký »

Đời Thường

Xem tất cả Đời Thường »

Những Câu Chuyện Tình

Xem tất cả Những Câu Chuyện Tình ;



 



COMMENT