Em là con gái nơi xứ Quảng
Nắng cháy da đen, mặt khó nhìn
Năm tháng quẩn quanh bên đồng ruộng
Anh thương , hãy đợi em lớn lên.
Ba em nổi tiếng là khó tính
Nên lo học thôi, dám cãi lời
Một lần anh mới sang đầu ngõ
Là Ba đã mắng anh tơi bời.
Bỗng một ngày kia em e thẹn
Với tiếng yêu thương mối tình đầu
Lén trốn Ba em, mình hò hẹn
Chỉ dám cầm tay, chẳng dám hơn.
Nhưng rồi đến ngày em phải lớn
Xa cả quê hương tựa nghìn trùng
Anh cũng phải lòng một ai đó
Biết giờ có còn nhớ em không?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*