Em cũng hứa là về tới quê sẽ gặp anh đầu tiên. Chỉ là hứa suông thôi.
6 giờ sáng đã về tới nhà. Ba mẹ anh chị em xúm xít quây quần bên nhau. Tiếng cười nói rôm rả. Em ấm áp vô cùng.
Điện thoại lại reo. Em bấm từ chối cuộc gọi của anh.
Nhỏ bạn thúc giục nhanh lên đi chơi. Leo lên xe máy. Đèo nhau đi shopping lòng vòng khắp thị xã.
Chiều, quán nhậu đã tập trung một số bạn bè.Trong số ấy có một người đến giờ vẫn còn nhớ mong em...
Cũng ánh mắt ấy của ngày xưa. Và em né tránh.
Chầu nhậu rộn rã, vui say.
Rồi tiếp tục tăng 2 là karaoke.
Mới vòng vòng tìm quán karaoke thì lại gặp anh. Nhưng anh vội vàng đến nỗi không một lời hỏi thăm.
Em không giận anh nhiều. Chỉ tại bạn bè nói ra nói vô là sao anh cư xử tệ.
Thế rồi cả mấy chục cuộc gọi sau đó em đã không nghe.
Mấy ngày sau em vẫn im lặng.
Anh nhắn tin xin em nghe máy 5 phút thôi. Em cũng từ chối.
Cuối cùng anh chốt lại 1 tin nhắn là : Ngày mai, quán cà phê ... không gặp không về.
Em vẫn im lặng không trả lời.
Sáng ngày mặc cho anh ngồi mỏi mòn ở đấy. Em chở Mẹ về nhà Ngoại. Ai cũng đi đám tang Mợ 8. Chỉ mình em ở nhà. Cảm thấy buồn quá!
Chuông điện thoại reo. Lần này thì em chịu nghe máy. Em bảo đang trên nhà Ngoại.
Anh nói 15 phút nữa , anh chạy tới.
Em chạy xe ra đầu ngõ.
Anh đã ngồi đấy...
Vẫn dáng dấp ấy...
Mắt anh rơm rớm khi gặp em.
Nhìn anh rồi, con tim lạnh lùng mấy ngày qua của em tan biến. Cảm xúc yêu thương mãnh liệt như ngày nào lại trỗi dậy.
Tấp vào quán cà phê ven đường.
Một đen và một sữa...
Nhìn vào mắt anh, tim em nhói đau...
Anh đổi ghế, ngồi cạnh em...
Cái choàng qua vai...
Và bên nhau như thế...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
* Các bạn có thể copy link hình và dán trực tiếp vào ô comment mà không cần dùng thẻ*